Ñaït ñeán coâng phu thaønh phieán
Töï mình naém chaéc Vaõng Sanh Taây Phöông Cöïc Laïc Theá Giôùi.
ĐƠN GIẢN, DỄ DÀNG, THẲNG TẮP,
MAU CHÓNG, ỔN ĐỊNH. ĐÂY CHÍNH
LÀ NÓI PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
Với tuổi tác này của tôi, cũng chính là nói khoảng tám mươi năm về trước thì vẫn còn cái giáo dục này.
Tôi còn nếm được một chút cạnh rìa của nền giáo dục này, em trai tôi thì không có, chú ấy nhỏ hơn tôi sáu tuổi. Tôi tiếp xúc cái nền giáo dục này cho đến lúc tôi khoảng tám đến chín tuổi thì không còn. Khi tôi tám đến chín tuổi thì em trai tôi chỉ có hai đến ba tuổi, chú ấy không nhớ được, cho nên tôi còn tiếp xúc được chút ít giáo dục truyền thống.
Đến năm tôi mười tuổi, chúng tôi từ nông thôn dọn đến thành thị, trong thành thị thì hoàn toàn không có nền giáo dục truyền thống này, chỉ thỉnh thoảng còn nghe được có người nói, nhưng không còn xem thấy người nỗ lực mà làm. Sau khi tôi mười tuổi, ở trong thành phố huân nhiễm cái bất thiện, tiếp nhận cái gọi là giáo dục mới.
Giáo dục mới thì phủ định giáo dục truyền thống, xem giáo dục truyền thống là lỗi thời, là lạc hậu, phải học với các quốc gia Âu Mỹ tiên tiến, thế là khóa trình tiểu học thay đổi.
Khi tôi đi học tiểu học, tiểu học năm thứ hai còn có một khóa trình tu thân, nhưng đến năm thứ ba thì thay đổi tu thân không dùng nữa, đổi thành công dân, đến năm thứ tư đổi thành xã hội, khóa trình thường hay đổi, mỗi năm đều không như nhau. Đây là chúng tôi đích thân trải qua, càng thay đổi thì càng xa đối với giáo dục văn hoá truyền thống, càng ngày càng xa.
Đến khi tôi học sơ trung, đích thực là đạo đức luân lý truyền thống không còn. Thế nhưng Lão Sư vào lúc đó tốt, Lão Sư còn có thể thân giáo, đó là vào thời kỳ hoạn nạn, tám năm kháng chiến.
Chúng tôi lớn lên trong thời đại này, khoảng ngày tháng đó rất gian nan khốn khó, Lão Sư có tâm yêu thương đối với học trò. Chúng tôi là học sinh lưu vong nên đều không ở cùng chung với gia đình, có người còn thư từ qua lại với gia đình, có người ngay đến tin tức đều không có, cho nên trường học chính là nhà, Lão Sư cũng là kiêm sứ mạng của cha mẹ.
Chúng tôi cảm ân đối với Lão Sư, Lão Sư đích thực đem học trò xem thành con cái, rất là quan tâm, rất là thương yêu, đồng thời cũng làm ra tấm gương tốt cho chúng ta xem. Tuy là không có trong khóa trình, thế nhưng nhất cử nhất động của Lão Sư là tấm gương cho chúng ta.
Trong Chân Giải nói:
Thánh đạo nhất chủng, kim thời nan tu: Cái khó này không phải một, cái khó quá nhiều rồi, không chỉ một loại.
Học tập khái niệm cơ bản tri thức của Thánh đạo, chúng ta hoàn toàn không tiếp nhận được, vậy thì làm sao có thể thoát ly sáu cõi luân hồi?
Chỗ này phía sau nói:
Đặc thử nhất môn: Trong tám vạn bốn ngàn, vô lượng pháp môn ra, chỉ có cái môn này là chí viên cực đốn. Cái môn này thật thù thắng, viên đến cực điểm. Viên là viên mãn, viên mãn đến cùng tột, viên dung đến cùng tột. Đốn, đốn là đốn siêu, mau chóng cũng đạt đến đỉnh cao nhất. Một pháp môn đặc thù như vậy, thật khó có thể có được.
Mà pháp môn này còn là: Do kỳ, giản dị trực tiệp đơn giản, trực tiếp, nhanh chóng, lại không khó. Nếu như chí viên cực đốn thường thì cần phải người thượng thượng căn mới có thể tiếp nhận, vậy thì chúng ta không có phần. Nhưng chỗ tốt nhất của nó chính là đơn giản, dễ dàng, thẳng tắp, mau chóng, ổn định. Đây chính là nói pháp môn Tịnh Độ.
***