Ñaït ñeán coâng phu thaønh phieán
Töï mình naém chaéc Vaõng Sanh Taây Phöông Cöïc Laïc Theá Giôùi.
KINH HOA NGHIÊM GỌI HỌ LÀ
DIỆU GIÁC NHƯ LAI, QUẢ VỊ
CAO NHẤT CỦA ĐẠI THỪA
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
Các nhà khoa học, nhà triết học, đến cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề này, nguyên nhân do đâu?
Trước tướng, có tình kiến sẽ không thấy được, buông bỏ tình và kiến sẽ thấy được. Khi đã buông bỏ, ngay lập tức thấy được. Trong giáo lý đại thừa gọi đó là thành Phật, buông bỏ tình kiến là thành Phật, chưa buông bỏ tình kiến chưa thể thành Phật.
Những gì họ chứng là siêu tình ly kiến, những gì được nói trong cuộc đời Phật Thích Ca Mâu Ni cũng là siêu tình ly kiến. Siêu tình ly kiến ở đây là nói nhưng không nói, không nói mà nói, không chấp trước vào nói và không nói.
Chấp trước Phật thuyết pháp cũng sai, là tình kiến, chấp trước Phật không thuyết pháp cũng sai, vẫn rơi vào trong tình kiến. Vấn đề này, chân tướng này, là thật tướng các pháp, ta có thể hiểu được, nhưng không thể nói ra, không thể hiện ra được.
Bởi thế giáo lý đại thừa thường nói, vấn đề này gọi là: Ngôn ngữ đạo đoạn, tâm hành xứ diệt. Tâm hành, hành chưa đến chỗ nó đã xuất hiện, ai ai cũng có, không ai không có. Trong đó có đầy đủ năng lượng, tín hiệu, vật chất của vũ trụ, không thiếu một thứ gì.
Chỉ chứng mới biết, chứng bằng cách nào?
Buông bỏ là chứng, không buông bỏ, không cách nào chứng được.
Tại sao giới khoa học không thể chứng được?
Họ không buông bỏ, họ hoàn toàn dùng ý thức của mình. Trong suy nghĩ, trong tưởng tượng, trong tìm kiếm, không bao giờ tìm được. Nếu buông bỏ tất cả suy nghĩ, tưởng tượng, không khởi tâm, không động niệm thứ nhỏ nhất. Buông bỏ khởi tâm động niệm, sẽ thấy được, thấy được cảnh giới này.
Kinh Hoa Nghiêm gọi họ là Diệu Giác Như Lai, quả vị cao nhất của Đại Thừa, không quả nào cao hơn, họ ở đâu?
Họ ở Thường Tịch Quang. Thường Tịch Quang không có hiện tượng vật chất, không có hiện tượng tinh thần, cũng không có hiện tượng tự nhiên. Họ không chỗ nào không có, không lúc nào không có, cả cõi hư không khắp pháp giới, cả quá khứ lẫn vị lai.
Trong lượng tử nhỏ nhất, những gì nó chứa đựng là viên mãn, không khác gì vũ trụ rộng lớn, điều này không thể nghĩ bàn.
Những bí mật này, ngày nay nhà khoa học cũng đã phát hiện, gọi là tín hiệu, nó không trở ngại với những thứ lớn, những thứ nhỏ. Lớn cũng viên mãn, nhỏ cũng viên mãn, lớn cũng không thêm, nhỏ cũng không thiếu.
Trong một hạt bụi có Thế Giới Đại Thiên, những điều này trong Kinh Phật thường nói, chúng ta không hiểu. Các nhà khoa học đã chứng minh, đây là chuyện thật, không phải viển vông. Bởi vậy những thứ chứng được siêu tình ly kiến, những gì đã nói cũng siêu tình ly kiến. Nên nói không có định pháp nào Như Lai nói.
Căn bản Như Lai không thuyết pháp, làm gì có định hay không?
Như Lai thuyết pháp bằng cách nào?
Chúng Sinh có cảm, tự tánh tự nhiên hồi ứng, gọi là pháp vốn như thế. Không qua tư duy, không qua tưởng tượng, không có chút thêm bớt nào. Bởi có thêm bớt, là có ý của chúng ta trong đó, việc này chắc chắn không cho phép có ý riêng của mình trong đó, ta mới thực sự thấy được. Có một chút ý riêng trong đó đều là chướng ngại, sẽ rối loạn, bạn sẽ không nhìn thấy.
Phần sau tiếp tục nói: Hà dĩ cố?
Tại sao vậy?
Hà dĩ cố, nói theo ngôn ngữ ngày nay, là tại làm sao. Thật tướng bỉ ngạn, tuy lại ngôn ngữ đạo đoạn, tâm hành xứ diệt, không thể nói được.
Đây là tình hình thực tế, công năng ngôn ngữ là giới hạn, với tự tánh, ngôn ngữ không đạt đến được. Bởi vậy dùng ngôn ngữ để nói về nó, là việc bất khả thi. Không những ngôn ngữ không thực hiện được, tâm hành cũng không thực hiện được.
Tâm hành là gì?
Là tư tưởng, ta nghĩ cách gì cũng không nghĩ được, không nghĩ được, không nói ra được, nên không thể nói.
***